Đọc truyện Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 31: Đông Phương Tuyết Cảnh Cáo 2, đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Hỗ trợ xem trên di động. Đọc truyện Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 39: Đối Chọi Gay Gắt 1, đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Lông mày hơi hơi nhíu đôi mắt như nước mùa thu, ánh mắt trải qua ba ngày đã có chút thản Hạ đi rồi, cái nắng chói chang gay gắt cũng không còn nữa. Nắng gió heo may khiến cây cối cảnh vật cũng dần tàn để chuẩn bị bước sang một chu trình sống mới, thêm một tuổi mới. Lá cây mùa thu vàng rồi rụng xuống, gió thổi hiu hiu khiến cho lá khô cứ xào xạc xào xạc. Mùa Hạ Nồng Nhiệt , chương 2 của tác giả Tiếu Giai Nhân cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại SStruyen.com. Truyện Thần Khống Thiên Hạ của tác giả Ngã Bản Thuần Khiết, Chương 16 với tiêu đề 'Mua binh khí. (2)' | 123TRUYEN. Hiện menu 123truyen.com. Mộng Tích Vân u oán nhìn thoáng qua trượng phu đang chạy về thư phòng, lẩm bẩm nói. Tìm Lại Mùa Xuân Sài Gòn Cảnh Cũ Người Xưa Saigon Một Thời Để Nhớ Truyện Dài: Tìm Nhau Từ Thuở - Phần 3 Danh Sách Quý Thầy Trường Thủ Khoa Huân Đã Quá Cố Hiệu Trưởng Trường Thủ Khoa Huân Qua Các Thời Kỳ Chân Thành Cảm Ơn Đồng Nghiệp & www.tongphuochiep.info gqO2. Thể loại sủng, thanh xuân vườn trường, HEEditor Tịnh HảoSố chương 73 chương + 3 ngoại truyệnTớ chưa từng là công chúa của ai, kể cả cậu và cậu cũng không phải là chàng kỵ sĩ của ta giống như những ngọn cây có bộ rễ dài quấn chặt lấy nhai, giống như những tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau."Mạng của tớ không có giá trị như vậy""Nhưng đối với tớ là vô giá"Một câu chuyện kể về tình yêu, cuộc sống của một học sinh tốt và cô nàng hư vườn trường đến đi làm, từ đồng phục đến áo vật chính Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì ┃ phối hợp diễn ┃ người khác Hít thở thật sâu để giọt lệ không trào ra khóe mắtNgười mà em yêu nhất, em khóa lại ở đáy trái timTrái tim vụn vỡ, nơi phố phường tấp nập, anh không thấy được nỗi đau của tim vụn vỡ, trong đêm mưa giá lạnh, cả thế giới như đều rơi nước không e dè gió thổiMộng không tỉnh là đẹp nhấtTrích từ ca khúc của Phạm Hiểu Huyên-Mùa thu miền Bắc trôi qua rất nhanh. Đến cuối tháng Mười, bầu trời xanh thăm thẳm và trong veo như mới được gột rửa qua làn nước. Thời tiết đã chuyển lạnh, dây thường xuân trườn trên vách tường trường học xanh xám nhiễm sắc đỏ như say trong men rượu, phủ trên mình một lớp sương trắng. Những tán bạch dương bắt đầu chuyển sắc vàng, gió vừa thổi qua lá đã rụng xào xạc rồi tung bay như những cánh bướm chao liệng khắp bầu khi hết tiết học, mấy cô cậu học trò sẽ đi tìm những chiếc lá cuống dài, hai người cùng nắm kéo, so xem của ai khỏe hơn, ở đây gọi là trò “đấu gậy”. Chương Viễn vẫy vẫy một cuống lá, cười to “Thắng liên tiếp 33 trận!”, sau đó lại nhảy lên bồn hoa xi măng, “Ai không phục qua đây đấu tiếp.”Điền Hinh đẩy Lý Vân Vy, “Trông bạn cùng bàn của cậu cười kìa, như kiểu chỉ hận không thể để lộ cả cái răng số tám ra. Thế mà còn có cô bé lớp Mười nói cậu ta giống Rukawa Kaede.”“Ngoại hình như Kaede, nụ cười giống Sakuragi*.” Lý Vân Vy bật cười, “Nhưng mấy đứa ngốc đó không được chứng kiến lúc cậu ta chập mạch. Trên sân bóng Chương Viễn nghiêm túc lắm mà.” Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Với lại có chuyện này các cậu phải giữ bí mật nhé. Hôm đó bạn cùng bàn của tớ nhận được một bức thư, tớ vô ý nhìn liếc qua dòng đầu, trên đó viết Gửi anh Chương Viễn’”.*Kaede và Sakuragi Nhân vật trong truyện tranh Slam Dunk.“Mắc cười vậy? Làm như manga Nhật hay tiểu thuyết tình cảm Đài Loan không bằng.” Điền Hinh gặng hỏi tiếp, “Thế đoạn sau? Đoạn sau thế nào?”“Tớ cũng thấy mắc cười, còn nổi hết cả da gà, thế nên không nhìn tiếp nữa.” Lý Vân Vy nhún vai, “Đến giấy viết thư cũng sặc sỡ đủ màu.”Hai người nhìn nhau rồi cùng liếc về phía Hà Lạc. “Dạo này Slam Dunk đang hot mà, mấy cô bé tìm một hình tượng đời thực để lồng ghép vào nhân vật trong phim cũng chẳng có gì là lạ.” Hà Lạc nói, “Cô Lâm tìm tớ bàn về cuộc thi, tớ đến tổ bộ môn tiếng Anh đây.”“Sao Hà Lạc chẳng có tí ý thức nguy cơ gì thế?” Lý Vân Vy giậm chân, “Nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp sa. Giờ người ta đã cầm dùi đục đến dưới cửa sổ của cậu ấy rồi mà cậu ấy vẫn làm như không có chuyện. Phí cho tớ còn bán đứng thông tin cá nhân của bạn cùng bàn cho cậu ấy.”“Biết đâu Hà Lạc thật sự không thích Chương Viễn mà chỉ coi như bạn tốt thôi?” Điền Hinh nghi ngờ hỏi.“Sau này cậu đừng hát nhạc cách mạng nữa, hát hai bài tình ca là hiểu ngay. Bạn tốt và người mình thích khác nhau hoàn toàn.”“Xem cậu đi, làm như kinh nghiệm phong phú lắm.” Điền Hinh giễu Vân Vy chỉ khẽ hừ một tiếng, không trả lời đi qua chỗ rẽ, Hà Lạc quay người nhìn Chương Viễn ở phía xa. Cậu thích chí vung vẩy chân tay hệt như một đứa nhóc. Ánh nắng ấm áp bao trùm, rải lên dáng cậu một lớp nhung mềm vàng chẳng kìm được mà nở nụ cười, Chương Viễn này và người trên sân bóng khác nhau xa quá. Cậu ấy trong trận đấu bóng rổ nam rất nghiêm túc, rất phong độ, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh thản nhiên là khát khao chiến thắng mãnh liệt. Khi cậu dẫn bóng đột phá, trong đôi ngươi đen láy lóe lên ánh sáng lạnh băng, giảo hoạt như chú hồ ly bé nhỏ. Lúc cậu vừa nhảy lên thật cao vừa kết hợp điều chỉnh tư thế giữa không trung thì giống hệt một cánh chim ưng đang chao lượn một cách tao trai ấy để những giọt mồ hôi rơi tại nơi này, phô bày tuổi trẻ sinh động nhất, giống như tất cả những khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. Hà Lạc thích nhất là sự tự tin hiểu rõ, Chương Viễn như vậy không chỉ hấp dẫn ánh mắt của một mình trận bán kết hai ngày trước, Hà Lạc và các bạn học trong lớp đứng một bên sân cổ vũ. Đội đối thủ thua quá thảm, một tên nhóc não tàn tức tối nhằm thẳng phía khán giả, ném ra một đường bóng xấu tính. Chương Viễn lao đến chắn trước mặt Hà Lạc. Cô chỉ cảm thấy một cơn gió vút qua, trong thoáng chốc rút sạch không khí quanh rỗng, lặng yên, không thể hô tay dài của Chương Viễn giương ra, chỉ có ngón tay chạm vào bóng, thế mà sau đó lại có thể tóm lấy nó như hút nam châm rồi ôm vào lồng ngực. Nhưng chân phải của cậu lại giẫm vào vạch trắng, ra ngoài đường biên. “Đẹp trai quá! Thấy chưa? Số 9 đẹp trai quá!” Một cô gái đang đứng xem cạnh sân kêu gào phấn khích, lắc tay người bạn bên cạnh, “Thoáng một cái mà đã chạy tới, không thì quả bóng đó đã bay vào tớ rồi.”“Đúng vậy, đúng vậy.” Cả đám nhốn nháo lên, “Anh hùng cứu mỹ nhân.”Trận đấu kết thúc, cô bé mua một chai Coca, chạy đến đặt vào tay Chương Viễn, “Lúc nãy cảm ơn anh. Em mời.”“Đừng khách sáo.” Chương Viễn trả lại chai nước ngọt, “Cái này cũng khỏi đi, sau khi vận động uống đồ uống có ga sẽ bị đầy bụng.”“Thế anh thích uống gì?”“Hồng trà hoặc trà xanh.” Chương Viễn buột miệng rồi lập tức bổ sung, “Không cần đâu, bọn anh có chuẩn bị nước muối nhạt.” Cậu xoay người nhưng không thấy người cầm nước là Hà Lạc, lúc về lớp bắt đầu kêu ca, “Cậu định để tớ chết khát à?”“Tớ thấy cậu nói chuyện vui quá nên không quấy rầy, với lại người ta đem Coca cho, cậu không nhận thật chẳng nể mặt gì cả. Dù sao cũng chỉ là cô bé lớp Mười thôi mà.”Chương Viễn bĩu môi, hỏi, “Nước đâu?”Về sau cô bé kia thường xuyên xuất hiện cạnh sân, đưa ra chai hồng trà lạnh rồi chạy đi, lúc chạy còn ngoảnh lại nở nụ cười ngọt gian đó Điền Hinh cũng đang mê một ngôi sao bóng rổ ở lớp bên cạnh, lúc nào cũng cảm thấy người ta đi học hay ở sân tập đều lơ đãng liếc nhìn mình. Hà Lạc vừa tập thể dục, vừa quan sát cẩn thận rồi nói, “Tớ thấy cậu trồng cây si đến mức hoa mắt rồi. Rõ ràng là cậu ta không đeo kính nên ánh mắt thiếu tập trung mới phiêu tán như vậy. Khi cậu thích một người, trong tiềm thức tự nhiên sẽ mong muốn từng cái nhìn của người ấy đều chân thành da diết, mỗi câu chào hỏi đều có ý tứ sâu xa. Cái gọi là yêu thầm, thực ra là cậu đang giao lưu tình cảm với tưởng tượng của mình đấy thôi.”Điền Hinh nhìn cô đầy ngưỡng mộ, nói, “Chị hai, sau này chị đi học tâm lý đi.”Trong lúc xoay người, Hà Lạc dường như nhìn thấy Chương Viễn đứng phía sau đang nghe đến ngẩn người. Cô biết mình chính là một chiếc đèn pin của chủ nghĩa Mác – Lênin, chiếu rọi người khác thì dễ nhưng không tìm được bản thân. Nói một tràng với Điền Hinh, lòng cô vẫn hy vọng Chương Viễn từng phút từng giây đều có thể chú ý đến những gì được tả trong ngôn tình và manga, cậu chàng đẹp trai cool ngầu hẳn là chỉ dịu dàng vô bờ với cô gái mà cậu ấy yêu, còn lại sẽ quắc mắc, lạnh băng với những người cố tình lấy lòng cậu ấy, đúng không? Nhưng lần nào Chương Viễn cũng gật đầu nhận hồng trà của cô bé kia, về sau còn cười với cô ấy, thậm chí còn đứng ở dưới cột bóng rổ trò chuyện mấy bé đó tên Trịnh Khinh Âm. Dáng đi của cô ấy nhẹ nhàng như khiêu vũ, giọng nói trong trẻo, lúc ngạc nhiên thì đưa tay che miệng, đôi mắt đen láy mở lớn tròn xoe, “Thật sao? Thế à? Thật không thể tin được.”Lý Vân Vy nói cô ta vừa giả tạo vừa làm Lạc hiểu rõ lời này là đang an ủi mình đấy thôi. Trịnh Khinh Âm không giả vờ bẽn lẽn, sự ngây thơ hồn nhiên của cô bé là bẩm sinh. Vì cô ấy là viên ngọc quý được nâng niu trong tay bố mẹ, Hà Lạc từng thấy Trịnh Khinh Âm đi học bằng chiếu Mercedes-Benz và người tài xế vô cùng cung công chúa ngậm thìa bạc từ khi chào đời, thật xinh đẹp và lộng lẫy biết Lạc nghĩ lại, nói đến ngoại hình thì lời nhận xét hay nhất cô từng nhận được là đoan trang, nền nã – nghe như đang miêu tả đại biểu phụ nữ Xô Viết những năm Viễn hay chơi bóng sau khi tan học, nhưng sợ đói nên thường mang theo một thanh chocolate. Trịnh Khinh Âm trông thấy liền kêu gào đòi ăn, vừa cướp lấy từ trong tay cậu là vội cắn một miếng Lạc mím chặt môi, hiểu rõ cảm giác của mình là ghen nhiều bạn học lười làm bài tập các môn phụ, gần đến giờ kiểm tra thì đi khắp các lớp vơ vét. Lúc nghỉ trưa, một bạn nam ở lớp cũ đến hỏi mượn Hà Lạc bài tập môn Lịch sử. Cô nhìn thoáng qua rồi nói, “Chúng tớ không phải thầy cô, đề điền tranh thứ hai và đề dài thứ ba đều không giữ lại.”“Tranh ở đâu?”“Bài 9 ấy.”“Thế còn đề dài? Chỉ giúp đi mà.” “Tớ thật sự chưa đọc qua.”“Ngày xưa bố cậu là giáo sư môn Lịch sử, có thế nào vẫn phải hơn người khác.”Hà Lạc đang định đuổi khéo cậu ta thật nhanh rồi tới sân thể thao xem bọn Chương Viễn chơi trận chung kết. Đúng lúc này, cô trông thấy Trịnh Khinh Âm tung tăng chạy đến, thò đầu vào cửa lớp, cười tươi hỏi, “Chương Viễn có ở đây không?”“Đưa tớ xem câu này nào…” Hà Lạc lấy quyển sách bài tập rồi nghiêng người dựa vào cạnh cửa. Cậu bạn đứng bên cô nói không ngừng, hỏi hết câu này đến câu kia, cô cũng chỉ trả lời nhát Viễn lạnh mặt đi tới rồi bước qua khoảng trống giữa hai người, “Buôn chuyện thì đừng cản đường người khác được không?”Ánh mắt Hà Lạc đuổi kịp Chương Viễn, thấy cậu và Trịnh Khinh Âm đứng ở cửa sổ bên hành lang, mới trò chuyện hai câu, cô bé đã bật cười khúc khích. Không nghe rõ họ nói gì, Hà Lạc phải cố dỏng tai lên, mắt chỉ máy móc đảo qua quyển sách đang thấp giọng xuống rồi nói chuyện riêng một lúc lâu. “Quyết định như vậy nhé.” Giọng của Trịnh Khinh Âm ngọt ngào mà không nhão nhoét, “Chốc nữa thi đấu anh cố lên.”“Chắc chắn không thành vấn đề.” Chương Viễn cười, giơ tay lên để ngón giữa và ngón trỏ ngang tầm đôi mày rồi lịch sự đáp có mấy phút mà dài như cả thế kỷ đối với Hà Lạc. Cô lơ đãng lẩm bẩm phần trọng điểm ôn tập của câu hỏi kia, vài lần còn nói nhầm khởi nghĩa công nhân dệt may Silesia ở nước Đức thành khởi nghĩa Siberia. Cậu bạn kia chẳng hiểu gì, hỏi lại, “Cậu qua được kỳ thi Địa lý quốc gia thật hả?”Chương Viễn mang theo bộ mặt tràn đầy nét cười đi tới, cúi đầu nhìn, “Vẫn giảng đề đấy à? Nói liên tục nhỉ? Cậu cũng giỏi thật đấy.” Sau đó cậu còn chắp tay, cười nói, “Tiểu nhân bội phục.”Hà Lạc lườm cậu, nghĩ thầm, như nhau cả đấu này nhạt nhẽo vô cùng. Trịnh Khinh Âm đứng bên sân, lôi kéo người bên cạnh nói “Số 9 chơi rất hay nhỉ? Tớ quen anh ấy đấy. Là Chương Viễn lớp số 6 khối Mười một.”“Nhãi con, thật muốn tát cho nó hai cái.” Điền Hinh nghiến răng, “Nói cứ như Chương Viễn là của nó không bằng. Hà Lạc, cậu không giận thật hả?”“Sao phải giận? Chương Viễn không phải của cô ấy, cũng chẳng phải của tớ.” Hà Lạc cười vô tội, “Trận này thắng chắc rồi. Không có gì đáng lo, tớ về làm bài đây.”Giải bóng rổ của khối Mười sắp tới sẽ cử hành, Trịnh Khinh Âm mời Chương Viễn làm huấn luyện viên cho các bạn nam lớp mình. Cô bé thường đứng đợi trước cửa lớp mỗi khi tan học, chào hỏi từng người ra vào. Triệu Thừa Kiệt quan sát Trịnh Khinh Âm, hỏi “Ngày nào em cũng đến lớp bọn anh là vì thích huấn luyện viên Chương đấy à?”“Đúng ạ.” Trịnh Khinh Âm thoải mái gật đầu, “Anh ấy chơi bóng giỏi, lại rất kiên nhẫn, chúng em đều thích anh ấy.”Cả đám nam sinh cười to gọi Chương Viễn, “Mùa đông đến rồi, mùa xuân đã chẳng còn xa.”“Huấn luyện viên Chương, hoa đào nở, hoa đào nở.”Hà Lạc nói phải chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia tiếng Anh vào tháng Mười Một nên mỗi ngày tan học đều vội về nhà, cũng không cùng các bạn chơi bóng hay đi dạo phố.“Chẳng lẽ Chương Viễn thật sự thích con bé lớp Mười kia? Có vẻ cũng nhiệt tình suy tính chiến lược cho lớp nó lắm.”“Đàn ông con trai ai chẳng thích được ngưỡng mộ.” Điền Hinh nói chắc Mười Một trời âm u, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cực lớn. Buổi chiều chưa đến năm giờ mà sắc trời đã tối xuống, Hà Lạc đi qua sân tập thể thao, trông thấy Chương Viễn và một đám nhóc lớp Mười, không biết cậu nói gì mà Trịnh Khinh Âm vờ giận dỗi ném bóng về phía cậu, một lần, hai lần… Cậu cười lớn rồi nghiêng người nhẹ nhàng né bóng. Mới chập tối mà trời đã rất lạnh, gió mang theo làn hơi rét buốt, Chương Viễn lại chỉ mặc một chiếc áo len xám, còn bộ quần áo tập đan xen hai màu xanh trắng của cậu được Trịnh Khinh Âm mặc lên người, rộng đến mức gần như rũ xuống hết cả cánh tay, phải xắn mấy tầng mới lộ ra bàn tay trắng nhớ kỹ chiếc áo len đó. Chiếc áo cổ cao màu xám, nếp len từng hằn rõ trên khuôn mặt chàng trai. Khi ấy cậu nhặt đôi găng tay của cô lên, cười nói “Lấy oán báo ơn, tớ nhớ cậu cả đời.” Lời nói đùa rốt cuộc vẫn là lời nói đùa, chỉ có mình cô ngốc nghếch ghi lại trong nhật ký rồi tự mình vuốt ve từng câu chữ. Thời gian nhanh quá, hóa ra xuân đã qua, mùa thu đến Lạc chợt cảm thấy mùa đông sao gần mình đến vậy. Hai hàm răng cô lập cập va vào nhau, thậm chí phát ra tiếng đường về nhà bỗng dưng có một trận tuyết, những bông tuyết trắng mịn bay bay. Lớp băng mỏng đọng trên lông mi Hà Lạc, mỗi lần chớp mắt dường như dính lại với nhau, khi mở ra cảm thấy đau vô cùng, đau đến mức muốn trào nước mắt. Đứng trước trạm xe bus, cô kéo chiếc áo thể dục che lên đỉnh đầu, lại nghĩ đến việc cô gái khác mặc đồ của cậu, trong lòng chợt dâng lên nỗi tê tái vụn vỡ rõ Lạc hít thật sâu để nước mắt không trào ra. Hình ảnh những tháng này còn bên cậu chợt ùa về, lấp kín trong lòng.“Trái tim vụn vỡ, nơi phố phường tấp nập, anh không thấy được nỗi đau của tim vụn vỡ, trong đêm mưa giá lạnh, cả thế giới như đều rơi nước mắt.”Hà Lạc nằm bẹp trên giường nghe bài hát của Phạm Hiểu Huyên. Thứ âm nhạc cô từng cho là nhạc thị trường vớ vẩn, giờ nghe bài nào cũng cảm thấy giống như đang khắc họa trái tim mình.“Em là nước khoáng của anh ấy, anh ấy là cà phê nóng của em.”Cô cố phấn chấn lại để luyện mấy bài nghe, nhưng chưa được mấy phút đã mệt mỏi muốn ngày sau là vòng loại kỳ thi tiếng Anh. Hà Lạc vẫn cứ ngẩn ngơ, may mà thành tích vẫn vớt vát, dần dần vào được vòng thi rất chán nản, càu nhàu với bố “Lần này do không ôn tập tốt thôi. Cô Lâm nói thực lực của con có thể giành giải nhất. Con không muốn thua.”“Không phải quá xem trọng kết quả. Dù vòng cuối thất bại thật cũng không sao, chỉ cần con cố gắng là được.” Bố xoa đầu cô, “Con người sợ nhất là thua bản thân mình. Hà Lạc, vòng loại lần này là toàn bộ thực lực của con đấy sao? Phương hướng của mình thì phải tự mình nắm chắc. Nếu để người khác chi phối cảm xúc của con thì sẽ rất dễ bị thất vọng và tổn thương.”Càng nói Hà Lạc càng thấy lời của bố có ý nghĩa sâu xa. Nhưng cô thật sự không thể tiếp tục thế này. Em yêu anh, anh không yêu em, thế là em đau đớn khóc lóc, tim nguội lạnh như tro tàn – đó là đôi nam nữ si tình trong tiểu thuyết, chỉ có họ mới vì tình yêu mà vứt bỏ tất hồ tình cảm của cô chỉ mới là thích. Chữ “yêu” này quá nặng nề. Hà Lạc nghĩ thầm, mình sẽ không vì chuyện tình cảm mà đau lòng đến mức không gượng dậy nổi. Hiện giờ không, sau này cũng sẽ lấy ra quyển nhật ký và đống truyện tranh “Câu chuyện hai vì sao” rồi đặt về trong chiếc hộp trên sân thượng. "Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."* Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ. Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này. Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời. Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi. Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra. Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần. ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi. Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói “Nghĩ giống cậu.” “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm. “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát. “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng. "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu." Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần... Thế rồi, họ xa nhau. Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn."Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim. Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên. Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều. Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa? Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng. "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!" "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?" "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?" "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không? Chương Viễn không lên tiếng. Hà Lạc cười nhạt " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi." "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về." "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?" Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao? ****** Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút. Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần. Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời. Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi. Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ? Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì. "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?" "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em." "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?" Hà Lạc im lặng. "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?" Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần. ****** "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi. Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời? Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè. "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng." Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng. Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao! ****** Chú thích"..." Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review."..."* Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng by Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105***Ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác nảy sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh, giữa một bầu trời xanh ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói “Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào.”Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải trái móng vuốt của Hà Lạc “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?”Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói “Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?”Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc “Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó.”…Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi gang tay của Hà Lạc ném đến, cười nói “Lấy oán trả ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.”Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, cũng muốn bên em cả đời.”Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ chần chừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh các bạn đón đọc Mùa Hạ Thoáng Qua của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu. Contents1 Giới thiệu Truyện Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Thể loại sủng, thanh xuân vườn trường, HEEditor Tịnh HảoSố chương 73 chương + 3 ngoại truyện Tớ chưa từng là công chúa của ai, kể cả cậu và cậu cũng không phải là chàng kỵ sĩ của ta giống như những ngọn cây có bộ rễ dài quấn chặt lấy nhai, giống như những tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau.“Mạng của tớ không có giá trị như vậy”“Nhưng đối với tớ là vô giá”Một câu chuyện kể về tình yêu, cuộc sống của một học sinh tốt và cô nàng hư vườn trường đến đi làm, từ đồng phục đến áo cưới. Nhân vật chính Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì ┃ phối hợp diễn ┃ người khác Danh sách chương Chương 1 Ngõ hẻm Kiều Hoa Chương 2 Khai giảng Chương 3 Hành động bảo vệ thùng Chương 4 Học sinh đại diện Chương 5 Ăn khuya Chương 6 Dị ứng Chương 7 Mâu thuẫn Chương 8 Chọn bài hát Chương 9 Thi đấu Chương 10 Cãi nhau Chương 11 Biện minh Chương 12 Cuối kỳ Chương 13 Chuyện gia đình Chương 14 Cái chớp mắt thứ 2 Chương 15 Giao thừa Chương 16-1 Đừng sợ 1 Chương 16-2 Đừng sợ 2 Chương 17 Cứu người Chương 18 Bất đồng Chương 19 Giấy chứng nhận Chương 20 Lên lớp Chương 21 Chuyển nhà Chương 22 Huấn luyện quân sự Chương 23 Chương 24 Chương 25 Ngăn cách Chương 26 Cái chớp mắt thứ ba Chương 27 Lời thật lòng Chương 28 Cái chớp mắt thứ tư Chương 29 Hôn môi Chương 30 Nói chuyện đêm khuya Chương 31 Khiêu khích Chương 32 Hẹn hò Chương 33 Chương 34-1 Đêm tuyết 1 Chương 34-2 Đêm tuyết 2 Chương 35 Bị phạt Chương 36 Thi thử Chương 37 An ủi Chương 38 Đưa tiễn Chương 39 Thi đại học Chương 40 Bảo vệ Chương 41 Cái chớp mắt thứ năm Chương 42 Cùng ngủ Chương 43 Sau trận đấu Chương 44 Bên nhau Chương 45 Tòa án thẩm vấn Chương 46 Học kỳ mới Chương 47 Cái chớp mắt thứ sáu Chương 48 Sau khi sự việc xảy ra Trọn bộ Truyện Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Tình yêu tuổi học trò cũng giống như cơn mưa rào mùa hạ, ào đến rồi vội đi, thoáng đi qua nhưng đủ làm ta ướt áo. Có những người chỉ có thể ở mãi trong ký ức, chứ không thể cùng bạn đi hết cuộc đời này. Có người bảo thế giới này nhỏ lắm, đi một vòng rồi cũng về lại bên nhau. Nhưng đôi khi thế giới lại to lớn biết bao, chỉ cần quay lưng bước đi là chẳng bao giờ gặp lại... Mùa hạ năm ấy, từng có người thề ước cùng nhau đi hết cả cuộc đời. Chúc bạn có những phút giây thư giãn khi đọc truyện Tự Truyện Mùa Hạ Thoáng Qua tại Vietnovel Origin! beu_muonlambella 0 0 61 Tác giả Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra TraThể loại Huyền huyễn, Huyền học, Sảng văn, Kiếp trước kiếp này, Linh dị thần quái Hoang phế vài thập niên Thanh Tùng Quan,Ngày nọ tới vị quan chủQuan chủ sắc mặt trắng bệch, hình tiêu mảnh dẻ, không rất giống cá nhân, vẫn là cái người chính là như vậy, trong quan hương khói lại dần dần tràn đầy lên......【 đại khái chính là mãn cấp đại lão trọng sinh, dựa bản lĩnh ăn cơm hảo hảo tồn tại chuyện xưa. 】-Phó Yểu mãn cấp trọng sinh vì một tòa đạo quan quan chủ, tới đạo quan khách hành hương, chỉ cần có thể lấy đến ra quan chủ muốn đồ vật, tỷ như đôi mắt, bảo vật, thọ mệnh chờ, là có thể đạt thành chính mình tâm nguyện. Tiểu vật phẩm tiểu tâm nguyện, đại vật phẩm đại tâm nguyện. Một người tiếp một người giao dịch, một vòng khấu một vòng tâm nguyện, lượng biến thành tựu biến chất, cuối cùng đem đi oai lịch sử bánh xe bẻ trở về chính đạo.…

mùa hạ thoáng qua truyện full